watch sexy videos at nza-vids!
HOMEGAMEApkBLOG
Bạn đang truy cập vào DocTruyen365.sextgem.com wapsite đọc truyện teen hay,tổng hợp tiểu thuyết hay và nhiều truyện hay khác...hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé!!!
Đọc truyện teenGame HOT
Tải Game Đánh Bài Online BigKool Cho Android và IOS
Tải Game Đại Chiến Thiên Hà GAME HOT
Tải Game Đế Chế Online Cho Android GAME HOT
Tải Game Online Thánh Tướng Loạn Thế Tam Quốc
Phiên bản game đánh bài Iwin HD mới nhất2013
Khí Phách Anh Hùng 1.4.8 - Game Online đánh quái cày level
Army online - game bắn súng theo lượt cực hay
» Game online hay nhất hiện nay
Trang chủ > Truyện Tiểu Thuyết
Tìm kiếm

Tiểu Thuyết Hoàng Tử Và Công Chúa Của Thế Giới Ngầm

#1 04:03:5516/12/25
Admin ThịNh rÔ [ON] (Admin)
Tuyển Người Yêu

ao đưa tay đè nút thang máy "Leng keng" dưới thang máy, một trước một sau đi vào thang máy.



"Tiểu thư, muốn tôi trước dẫn cô đi thămỗem công ty một chút không?"



"Không vội"



"Nga, chủ tịch lúc gần đi đã phân phó, tiểu thư ở công ty chức vị là Quản lý phòng khai thác kiêm Tổng kinh lý"



"Ân" Nghe lời thư kí Cao mà nói…, nhìn mấy con số trên thang máy tăng lên. Cô nhẹ gật đầu.



Thang máy đến nơi, tùy thư kí Cao chỉ dẫn đi về phòng làm việc.



"Đúng rồi, công ty gần đây chuẩn bị cùng công ty Nhật Bổn hợp tác khai phá một số hạng mục, chủ tịch nói cái này hạng mục giao cho tiểu thư toàn quyền chịu trách nhiệm". Dừng bước lại, quay đầu lại nhìn thư kí Cao một cái. "Nha" quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước, đi tới công nhân viên cũng nghi ngờ nhìn hướng cô với thư kí Cao cúi đầu.



Cô lạnh lùng phân phó "Nếu như vậy, đem tài liệu hợp tác cho tôi"







Gật đầu "Đã chuẩn bị tốt, đặt ở trên bàn làm việc của cô rồi" Thư ký này cũng không tệ, rất có trách nhiệm.



" Phòng làm việc của cô sát với với phòng làm việc của chủ tịch, còn có phòng khai thác, phòng quản lý cũng là của cô " .



"Biết rồi, cô ra ngoài đi" .



"Vâng, có việc gì xin gọi tôi". Đi tới phòng làm việc của Tổng kinh lý, trên mặt đất đầy một tầng thảm, cửa sổ sát đất được che kín bởi rèm cửa mỏng trong suốt, phía ngoài phong cảnh như ẩn như hiện, cả gian phòng rất lớn, nhưng tất cả dụng cụ làm việc sắp xếp cẩn thận, không lộ vẻ trống trải. Đồ dùng làm việc tất cả đều là đồ mới, bàn làm bằng gỗ lim thượng hạng, ghế sa lon cao cấp màu xanh, bàn trà thủy tinh màu tím bạc, xem ra là đặc biệt chuẩn bị đây! Bên trái có một mô hình nhỏ phòng ngủ, giường, ghế sa lon, TV, quầy ba thậm chí là phòng vệ sinh cũng có TV, gian phòng khá sáng sủa. Đánh giá sơ qua một chút phòng làm việc cùng phòng ngủ. Tôi an vị ở trước bàn làm việc, văn kiện giấy tờ đã được đặt trên đó.



"Mộng, Phỉ không nên ngủ nữa, nên đi ăn cơm rồi". Ân, ai kêu a, xoa xoa hai mắt mông lung, trong phòng học chỉ còn lại năm người bọn họ. Tan lớp rồi sao? "Ân! Thần tới rồi sao?" Mộng nói.



"Chưa, sắp tới tương đối bận rộn có thể tối nay mới đến! Chúng ta đi ăn cơm trước đi" Vũ.



"Đi nhanh đi, hai vị mỹ nhân ngủ, đều ngủ cho tới trưa, không đói bụng a" Hạo lôi kéo Phỉ Phỉ nói.



Bọn họ ầm ỉ 1 đường, năm người cùng đi về phía phòng ăn.



"Ai! Hai nữ sinh kia là ai a, tại sao lại đi cùng thần tượng của chúng ta" Mỗ nữ A.



"Đúng vậy, các nàng tại sao lại được a, thiệt là…" Mỗ nữ B.



"Không thể nào! Hai mỹ nữ xinh đẹp như thế cũng không trốn khỏi tay của ác ma sao?" Một tên con trai A.



"Ai! Nữ thần của ta, không nên …" Một tên con trai B.



Đột nhiên hét lên"Trời ạ, mau nhìn, Hạo vương tử lại nắm tay nữ sinh kìa, ôi chao" Mỗ nữ C



"A, thật không biết xấu hổ, lại câu dẫn tượng của chúng ta " Mỗ nữ D

Tức chết ta đi, Phỉ Phỉ thật muốn rút tay ra khỏi tay Hạo, tiến lên đi dẹp cái đám nữ sinh đang nói lung tung kia, đột nhiên lại bị Hạo kéo trở về, Hạo ôm chầm lấy vai Phỉ Phỉ, tiếp tục đi về trước, không cần nhìn cũng biết mặt của Phỉ Phỉ khẳng định đỏ bừng rồi, thấy vậy Mộng ở phía sau cũng len lén cười. Vũ cũng một phát nắm được tay Mộng, A! Tim đập thật là nhanh, cô muốn tránh thoát, nhưng anh nắm thật chặt, mặt thật nóng, Vũ nhìn Mộng mặt đỏ bừng, anh cười hạnh phúc.



"A, không nên, Vũ vương tử" .



"Không nên, Hạo vương tử" Chung quanh những tiếng thét chói tai vang lên.



Phỉ cùng Hạo quay đầu lại nhìn về phía Mộng cùng Vũ, nhìn bọn họ cười mập mờ.



Bốn người đồng thời quay đầu nhìn lại về phía Phong, Phong hai tay để ở trong túi quần, cô đơn đi ở phía sau, cảm giác được có người nhìn, anh ngẩng đầu, đối mặt với 4 cặp mắt kia, nhún nhún vai, tiếp tục hướng đi về trước. Cách đó không xa, phía sau cây đại thụ, có một đôi mắt ác độc đang nhìn về phía năm người, ngón tay không khỏi nắm chặt lại "Khanh khách" rung động. Hừ! Chớ đắc ý, bọn họ là của ta, ai cũng đừng nghĩ cướp đi, chờ xem.



Mộng cảm giác vừa một đôi mắt sắc bén quét qua trên người mình, không khỏi phát run ở trong lòng, quay đầu nhìn lại, không có gì cả a, kỳ quái, chẳng lẽ cảm giác của cô bị sai, "Làm sao vậy, nhìn cái gì đấy?" Vũ cảm giác được Mộng có cái gì không đúng, anh tò mò nhìn theo ánh mắt của Mộng, Di! Không có gì a!"Ân, không có nữa" Mộng vội vàng quay đầu lại, mặt vừa hồng. Là cô suy nghĩ nhiều quá sao!"Nga, đi nhanh chút đi, thật đói" Vũ lôi kéo tay Mộng, chạy đuổi theo 3 người phía trước.



Giờ nghĩ trưa rất nhanh kết thúc "Kỳ quái Thần không phải nói xế chiều sẽ đến sao? Cũng sắp tan học học, làm sao còn chưa có tới" Mộng nhỏ giọng hỏi Phỉ Phỉ.



"Đúng vậy, Băng Thần thường rất đúng giờ, hơn nữa cậu ấy đã nói sẽ đến, không phải là xảy ra chuyện gì chứ" Phỉ Phỉ lo lắng.



Mộng cùng Phỉ Phỉ nhìn về phía sau, phía sau 3 cái tên kia cũng đã gục xuống bàn ngủ " Gọi điện cho Thần nha, hỏi xem có chuyện gì không" Phỉ.



"Được" Mộng.



"Đô đô" Điện thoại di động vang lên, ôi chao! Không có bắt máy, có tin tức mới.



Tiện tay để điện thoại xuống " Thư ký Cao, tới phòng làm việc của tôi một chút" .



"Vâng "



"Mời vào" .



"Tiểu thư, cô tìm tôi?"



"Đúng vậy! Tài liệu tôi đã xem xong rồi, cô đến phòng khai thác lấy một phần báo biểu thống kê tháng trước cho tôi, còn có chi tiết của các ngành tháng này. Báo cho quản lý của phòng khai thác cho tôi một đề án hạng mục thiết kế mới tốt hơn, bảo phòng tài vụ đem sổ sách tháng trước báo rõ ràng chi tiết cho tôi, buổi tối bảy giờ báo với các ngành quản lý mở hội nghị" Tôi cũng không ngẩng đầu lên lạnh lùng an bài ra một loạt các công việc.



"Vâng, tiểu thư" Đang chuẩn bị lui ra ngoài "Vân Vân, sau này ở công ty không nên gọi tôi là tiểu thư, gọi ta Tổng tài hoặc quản lý, đi đi ".



"Vâng, Tổng tài" Rời khỏi phòng, nhẹ tay đóng cửa lại, hô, vị tiểu thư này so với cha còn lạnh lùng hơn! Bất giác lấy tay chà xác hai cánh tay.



Cái này là hạng mục đầu tư lớn nhất của công ty trong năm nay, đầu tư ở 5 châu lục, nếu như cuộc trao đổi này thành công, công ty sẽ có lời to, một bước tiến xa, còn có thể có cơ hội hợp tác lâu dài cùng Nhật Bản, có thể tưởng tượng lợi nhuận rất lớn a, nhưng nếu như thất bại, công ty sẽ gặp phải nguy cơ đóng cửa, bất quá, đây không phải chuyện của tôi. Công ty của cha cùng công ty của tôi hợp tác, như thế nào cũng sẽ hợp tác tốt!



"Tiểu Tuyền, là tôi" .



"Giám đốc, có chuyện gì không?"



"Gần đây công ty khai phá cái hạng mục mới cho tập đoàn Băng thị làm, công bố với Cạnh Tiêu tạm ngừng" .



"Tại sao, Giám đốc, đó là một hạng mục lớn, cùng với Cạnh Tiêu hợp tác đối với chúng ta sẽ rất có lợi, hơn nữa chúng ta chẳng bao giờ cùng hợp tác với Băng thị, căn bản không biết tài chính công ty bọn họ ra sao, như vậy quá mạo hiểm" .



" Tôi sẽ không làm những chuyện không cảm thấy chắc chắn, hiện tại cho anh ít thời gian đi xem công ty bọn họ " .



"Nhưng …" .



"Không có nhưng …, cứ như vậy" cắt đứt lời anh còn muốn nói! Vị giám đốc này đang nghĩ gì a, thật không hiểu nổi.



Cúp điện thoại, tôi tiếp tục vùi đầu sửa sang lại tài liệu.



Đăng trong [HĐ"> Hoàng tử công chúa của thế giới ngầm

Đáng chết, lại kẹt xe, vốn chỉ tốn 10 mấy phút đồng hồ, bây giờ đến nữa tiếng mới đến, vội vàng dừng xe, mọi người đi tới cửa của tập đoàn Băng thị.



"Thật xin lỗi, các vị, công ty của chúng tôi đã tan việc" Một nhân viên an ninh ngăn cản mọi người.



"Nga, chúng tôi là tìm đến Băng Tổng " Ân, bọn họ là đến tìm Băng Thần, nghe nói là Tổng Tài của công ty, là cậu ấy sao? .



"Các người nói Băng Tổng là người nào" .



"Uy, đây không phải là chuyện của anh" Phỉ Phỉ tức giận nói, nếu không phải Băng Thần điện thoại di động bị ngắt, bọn họ cũng không cần phải ở chỗ này cùng anh ta nói nhảm.



"Cô" đây là, "Phát sinh chuyện gì nữa" Thư ký Cao mới từ ký túc xá ra ngoài đã nhìn thấy năm thanh niên nam nữ cùng an ninh ở cải vả cái gì đó.



"Thư ký Cao, bọn họ tìm Băng tổng, nhưng công ty cũng đã tan việc, cho nên" Cô hiểu rõ gật đầu, nhìn về phía năm người, lễ phép nói "Thật xin lỗi, chúng tôi đã tan việc, xin hỏi các người là? "



"Chúng tôi là bạn của Băng Thần" Mộng.



"Nga, vậy mọi người xin chờ một chút" Cô tiến đến vài bước, gọi điện thoại cho Tổng tài "Uy" .



"Băng quản lý, phía dưới có 3 nam 2 nữ tìm cô".



"Cho cho họ lên đây đi" .



"Được" Cúp điện thoại, sờ sờ bụng, ngực cũng dính vào lưng rồi, thật đói nga, đám nha đầu này, lâu như vậy mới đến.



Thư ký Cao dẫn mọi người hướng đến thang máy chuyên dụng của chủ tịch, đưa tay đè xuống mấy chữ 52, thang máy từ từ đi lên, "Leng keng" đến, cô mở cửa dẫn trước mọi người hướng phòng làm việc của Tổng tài "Cốc cốc "



"Vào đi" Bên trong truyền ra giọng nữ băng lãnh.



"Tổng tài, người đã dẫn tới rồi" Băng Thần cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói.



"Ân, để cho bọn họ đi vào, cô tan việc đi" ...Đọc truyện teen hay nhất tại Yeugiaitri.Mobi,hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé..



Thư ký Cao gật đầu mời bọn họ tiến vào sau đó đóng cửa lại, hô, rốt cục có thể tan việc. Ngẩng đầu nhìn hướng các nàng 5 người



"Thần, chúng tớ đến rồi" Phỉ.



"Thật xin lỗi, Thần, chúng tớ đến chậm" Mộng xin lỗi nói.



"Không có chuyện gì, ngồi đợi một lát, tớ sắp xong rồi" Tôi cười nói, vừa cúi đầu làm báo cáo. Mọi người cười đùa ngồi ở trên ghế sa lon, Mộng cùng Phỉ Phỉ thì ở trong phòng làm việc đi dạo khắp nơi, Phỉ Phỉ như phát hiện ra châu lục mới, kêu lên "Oa! Còn có phòng ngủ nga, thật tinh xảo " .



"Hư, nhỏ giọng một chút, Thần đang làm việc đấy?" Hạo buồn cười nhắc nhở Phỉ Phỉ.



Phong ngồi ở trên ghế sa lon nhìn người đang cắm đầu làm việc, cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình, tôi ngẩng đầu, cùng Phong bốn mắt nhìn nhau. Thấy trong mắt của anh ôn nhu, bất giác tôi đối với anh gật đầu mỉm cười, như nhớ ra tôi vội cúi đầu làm việc. Kỳ quái, tôi tại sao muốn cười với anh, chẳng lẽ, tôi thừa nhận anh là bạn của mình! Tôi thật giống như không thế nào bài xích anh nga, mặc kệ nó, nhiều bạn cũng không tồi a, ít nhất đối với "Hồn tế" phát triển mới có lợi.



Cô mới vừa rồi mỉm cười với anh, anh không có bị hoa mắt chứ! Chẳng lẽ cô đã tiếp nhận anh, không bài xích anh sao! Phong khóe miệng không tự chủ cong lên. Bốn người xem xét xong phòng ngủ khi đi ra ngoài thì nhìn thấy một cảnh tượng: Phong ngây ngốc ngồi ở trên ghế sa lon cười khúc khích nhìn Băng Thần đang vùi đầu làm việc. Mọi người đi tới nhìn xem 2 người họ, kỳ quái, Phong làm sao vậy, như biến thành kẻ ngốc, Vũ đưa tay đẩy đẩy Phong, lại không có phản ứng. Tôi cảm giác được mọi người có cái gì không đúng, ngẩng đầu nhìn lên, ngất, Phong đang nhìn tôi cười khúc khích, Vũ ở bên cạnh đẩy Phong. Để tài liệu đại khái sửa sang lại sau, Tôi đứng dậy, chào hỏi mọi người, nhìn Phong còn ngây ngốc ngồi, đi qua đẩy anh "Uy, đi, ăn cơm đi" phục hồi lại tinh thần, Phong lôi kéo tay của Tôi. Cười nói "Cậu mới vừa cười với tớ" mọi người nhìn tôi, tôi gật đầu, có cái gì không đúng sao? Tôi không thể cười sao? Kỳ quái! "Cậu không bài xích tớ sao?" Phong cẩn thận hỏi.



"Tớ tại sao lại bài xích cậu, chúng ta không phải là bạn sao?" Tôi nghi ngờ hỏi.



Mọi người vui vẻ đi ăn cơm tối, ngồi ở trước bàn chờ món ăn, Tôi hữu khí vô lực nói "Làm sao còn không mang thức ăn lên a, thật đói nha" .



"Thần, buổi trưa chưa ăn cơm sao" Phỉ Phỉ nghi ngờ hỏi.



Tôi gật đầu "Tớ quên mất" mọi người té xỉu, ăn cơm cũng có thể quên mất.



Hô! Hảo thỏa mãn nga, ăn ngon ăn no, một bàn lớn món ăn Tôi một mình ăn hơn phân nửa! May mắn là ở trong tiệm, không có người ngoài nhìn thấy, nếu không thanh danh cả đời của tôi đều hủy cả! Phong ôn nhu thay tôi chà lau hạt cơm dính trên khóe miệng, mọi người mập mờ nhìn chúng tôi, cúi đầu cười cười! .



Bọn họ nói ăn quá no rồi, muốn đi tản bộ, trợ giúp tiêu hóa! Được rồi, nếu tất cả mọi người nghĩ như vậy thì đi, mọi người ra khỏi tiệm cơm, dọc theo bên cạnh một con đường vắng đi tới. Hạo ôm Phỉ Phỉ đi trước, đối với mọi người mấy cảnh này đã quá quen mắt, tập mãi cũng thành thói quen rồi. Nhưng khi nhìn Vũ cùng Mộng nắm tay đi cùng một chỗ, tôi liền không giải thích được rồi, bọn họ khi nào thì ở cùng một chỗ. Tôi ngẩng đầu nhìn Phong đi bên cạnh, hai người chúng tôi cùng 1 tư thế đi trên đường, hai tay để ở trong túi quần, miễn cưỡng đi theo phía sau mọi người, tôi dùng khuỷu tay huých vào tay Phong, anh nghi hoặc nhìn tôi, lại nhìn Mộng cùng Vũ, anh cười cười, ghé vào bên tai tôi nhỏ giọng nói, thanh âm rất nhẹ, hơi thở phun trên mặt tôi, cảm giác rất ngứa. Không biết làm sao mặt tôi đột nhiên đỏ ửng như cái mông khỉ. Phong thấy tôi đỏ mặt, không nhịn được cười ra tiếng, bốn người quay đầu lại, nhìn phong đang cười đến vui mừng "Phong, chuyện gì cao hứng như thế a, nói cho chúng tớ nghe với" Hạo.



Nghe Hạo nói thế, mặt Băng Thần càng đỏ hơn, đầu cúi thật thấp. Trên đường vắng lặng, mọi người cười nói vui vẽ, hướng quán rượu đi đến.



Thời gian trôi qua thật là nhanh, chỉ chớp mắt gần một tháng rồi, Phỉ Phỉ cùng Hạo, Mộng cùng Vũ giữa bọn họ tình cảm đã xác lập, trong sân trường nữ sinh mặc dù rất chán ghét ba người bọ họ, nhưng có Tam vương tử cảnh cáo, không ai dám ở sau lưng nói bọn họ cái gì, chỉ là tôi cùng Phong, vẫn còn mập mờ, không có xác định quan hệ. Cuộc sống cũng cứ như vậy an an ổn ổn trải qua, tôi vẫn mỗi ngày bận rộn, một ba năm đi công ty của ba, hai bốn trở về trường học đi học, thỉnh thoảng cũng trở về bang phái xem một chút, nhưng là trong lúc mọi người không hay biết.



Vào giờ nghỉ trưa, bọn họ mấy người sau khi ăn cơm xong trở về đến phòng học nghỉ ngơi, chỉ chốc lát sau cửa truyền tới tiếng một nữ sinh gào thét "Ai là Băng Thần" một tháng này mặc dù so sánh với trước kia vui vẻ hơn rất nhiều, nhưng cũng chỉ là đối với bạn bè, đối với những người khác tôi vẫn như cũ lạnh như băng, ngẩng đầu nhìn hướng cửa, một học muội lớp mười đứng ở cửa hết nhìn đông tới nhìn tây. Tôi đứng dậy đi tới trước mặt cô ta, cô ta thấy tôi liền nói "Chị chính là Băng học tỷ a" gật đầu, "Nga, đây là có người nhờ tôi đưa thứ này cho chị" đưa tay vào trong túi áo lấy ra một phong thơ giao cho tôi. Tôi cám ơn rồi trở về chỗ ngồi, đột nhiên trong lòng dâng lên một dự cảm bất thường.



Năm người kia tò mò nhìn lá thư trên tay Tôi, Phỉ thấy tôi chậm chạp không mở ra gấp gáp nói " Thần, là cái gì a, mau mở ra xem một chút a" phục hồi tinh thần lại, Tôi xé toang miệng phong thư, đem miệng phong thư đổ xuống, từ trong trượt ra một tấm hình, là hình cả nhà của tôi, một nam nhân anh tuấn trẻ tuổi ôm một cô bé khả ái, đứng bên cạnh là một vị nữ nhân mỹ lệ mặc kimônô, ba người trên mặt mỉm cười đầy hạnh phúc! Bối cảnh phía sau là một cây hoa anh đào! Nhìn này tấm hình, Băng Thần biết chắc là "ông ta" xảy ra chuyện gì, bởi vì … tấm hình này "ông ta" vẫn đặt ở trong ví tiền của "ông ta", chẳng bao giờ rời khỏi người, mặc dù tấm ảnh này mới hơn so với tấm ở trong ví, có thể biết được là ảnh photo coppy. "Ông ta" đã xảy ra chuyện gì? Lúc này điện thoại di động vang lên "Băng tiểu thư" một thanh âm xa lạ truyền đến, người đàn ông kia nói tiếng Trung Quốc không rành lắm, là người Nhật Bản! "Ai?" quanh thân tản mát ra hàn khí, hơn một tháng qua, mọi người lần đầu tiên nhìn thấy tôi tức giận, biết xãy ra chuyện nghiêm trọng, mọi người tập trung lắng nghe!



"Ha hả cô nhìn thấy hình rồi" quả nhiên là "ông ta" đã xảy ra chuyện, "Anh muốn thế nào " " sảng khoái, tôi không muốn như thế nào. Chỉ là muốn xác định một chuyện" .







"Chuyện gì" .



"Trong điện thoại không tiện nói, sắp xếp thời gian đến Nhật đi! Cô sẽ nhìn thấy người cô muốn gặp" .



"Ông ta sao rồi" .



"Yên tâm, hai vợ chồng bọn họ rất tốt, trước khi cô đến tôi sẽ không động đến ông ấy, nhưng thời gian là có hạn nha" cúp điện thoại, quả nhiên "ông ta" đã tìm được bà ta, hơn nữa bọn họ còn ở chung một chỗ. Nếu như bọn họ đã xảy ra chuyện, vậy tại sao "Hồn tế" không ai cho tôi biết? Chẳng lẽ "Hồn tế" cũng xảy ra chuyện gì sao? Nghĩ tới đây không khỏi có chút hoảng hốt, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho người của"Hồn tế" ở Nhật Bản, Đại Lý Cảnh!



"Sao tây sao tây" .



"Là tôi, tôi không phải là đã phái người bảo vệ ba tôi sao? Tại sao ông đã xảy ra chuyện các người cũng không cho tôi biết một tiếng" Tôi hướng về phía điện thoại điên cuồng hét lên.



"Bang chủ, không có a, bác trai bác gái bọn họ rất tốt, không phải đang ở trong phòng nghỉ ngơi sao?" Cảnh nghi ngờ nói.



"Anh lập tức đi vào phòng xem ông có ở đó hay không" Tôi lo lắng đợi.



"Như thế nào, người đâu" .



"Thật xin lỗi, bang chủ, không thấy bác trai bác gái" Cảnh thanh âm lộ ra xin lỗi cùng một tia lệ khí, mới vừa còn đó, làm sao trong thời gian một chén trà, người đã không thấy tăm hơi đâu.



"Các người làm ăn kiểu gì, hai người to lớn sờ sờ ra đấylàm sao lại tự nhiên biến mất. " Tôi lớn tiếng giận dữ hét.



"Thật xin lỗi, bang chủ, là chúng tôi vô dụng, ngài xử phạt chúng tôi đi" Cảnh.



"Bây giờ nói những thứ này giúp ích được gì, còn không mau đi tìm người cho tôi, tìm không được các ngươi đem đầu tới gặp tôi" Rầm rầm, mọi người làm sao bây giờ.



"Thần, đã phát sinh chuyện gì" Phỉ Phỉ nhỏ giọng hỏi, bọn họ năm người sắc mặt ngưng trọng, tôi thản nhiên nói "Ba mẹ tớ mất tích ở Nhật Bản" .



"Cái gì, làm sao có thể?" Mộng kinh ngạc kêu lên, tôi đối với cô ấy gật đầu, lấy điện thoại ra, "Thư ký Cao, tôi muốn dùng phi cơ đi một chuyến đến Nhật Bản, giúp tôi chuẩn bị một chút, ân, tốt" .



"Tớ muốn đi một chuyến đến Nhật Bản" Tôi nói với mọi người.



" Băng Thần, cậu nói mẹ của cậu?" Mộng nghi hoặc nhìn Băng Thần, các cậu ấy biết chuyện nhà của tôi.



"Ân, tớ tìm được bà ta, hơn nữa ba tớ đã đi Nhật gặp mặt bà ta, tớ trở về nước chính là vì cái này" .



"Chúng tớ cùng đi với cậu" Mộng, năm người cùng nhau gật đầu, có thể ở "Hồn tế" tổng bộ lặng yên không một tiếng động trói đi hai người, xem ra không đơn giản, không muốn mọi người cùng mạo hiểm, tôi nhìn bọn họ lắc đầu "Không cần, rất nguy hiểm, tớ có thể tự mình làm, hơn nữa tớ ở Nhật biết rất nhiều bang phái, bọn họ cũng sẽ hỗ trợ, yên tâm đi" .

"Bất kể cậu có đồng ý hay không, tớ cũng muốn đi, tớ không muốn cậu mạo hiểm, càng không muốn cậu gặp bất kỳ nguy hiểm nào" Phong.



"Đúng vậy, hơn nữa cậu không phải không biết chúng tớ là Huyết Phệ sao" Hạo.



"Đúng vậy, ở đó cũng có phân bộ của Huyết Phệ, chúng tớ có thể giúp 1 tay" Vũ. Tôi suy nghĩ hồi lâu, được rồi, mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng là nhiều người thì có thêm lực lượng. Tôi Gật đầu "Chúng tớ cũng muốn đi" Phỉ Phỉ.



"Phỉ ngoan, rất nguy hiểm, các cậu ở lại đây chờ tin tức của chúng tớ đi" Hạo khuyên can Phỉ Phỉ.



"Không được, ba chị em bọn tớ vĩnh viễn ở chung một chỗ" Phỉ quệt mồm nói, tôi suy nghĩ một chút, Phỉ cùng Mộng quả thật không nên đi. Thứ nhất, rất nguy hiểm, thứ hai, nếu như bại lộ thân phận mà nói…, cũng là bại lộ một mình tôi bọn họ có thể âm thầm thao túng. Mộng cùng Phỉ nhìn tôi , hi vọng có thể cho bọn họ đi. tôi lắc đầu "Hạo nói rất đúng, các cậu đi quá nguy hiểm, hơn nữa, chúng tớ cũng không yên lòng, một bên phải phòng ngừa người khác ám hại, một bên còn phải chăm lo cho các cậu, như vậy sẽ trở ngại đến hành động của chúng tớ "



"Còn có, Phong cùng đi với tớ là được rồi, Hạo cùng Vũ ở lại chiếu cố 2 người họ, tớ cảm giác chuyện này không đơn giản" Bọn họ còn muốn nói điều gì. Nhưng bị tôi cắt đứt, "Cứ như vậy đi, phong, chúng ta đi thôi" ngồi trên xe, gọi điện thoại, cho thư ký Cao, đi tới phi trường, một loạt phi cơ tư nhân đã chờ sẵn, Tôi cùng Phong ngồi lên phi cơ lên đường đi đến Nhật Bản! Phong ngồi ở bên cạnh tôi, "Yên tâm đi, bác trai bọn họ sẽ không có chuyện gì" Băng Thần tựa đầu trên vai Phong, mệt mỏi quá a! Phong thuận thế ôm vai tôi, để tôi tựa vào trong ngực của anh, lẳng lặng nghe tiếng đập kiên cường của tim anh, thanh âm ấy khiến tôi cảm thấy yên tâm, nhắm mắt lại, tôi ngủ lúc nào cũng không hay!



Nhìn cô nằm trong ngực lẳng lặng ngủ, trong đầu tất cả mọi biểu hiện của cô điều hiện lên: Cô lạnh lùng, thông minh, kiên cường, dũng cảm, giảo hoạt, lúc cô mỉm cười, lúc đỏ mặt.



Đột nhiên cảm giác trước ngực ướt át, Phong cúi đầu nhìn, cô nhíu chặt đôi mày, nước mắt trong suốt tràn mi, anh đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt, tâm bỗng nhiên đau đớn, đáy mắt hiện lên một tia lo lắng. Anh thề anh sẽ khiến những kẻ khiến cô đau lòng phải khổ sở vạn lần.



Trong trường học.



"Hạo, bọn họ có không có chuyện gì chứ" Phỉ lo lắng lôi kéo tay Hạo hỏi.



"Ân, yên tâm đi, bọn họ không có chuyện gì" Hạo ôm thật chặc vai Phỉ, hy vọng có thể cho cô một chút cảm giác an toàn.



"Phỉ, cậu đừng suy nghĩ lung tung, bọn họ sẽ rất an toàn " Mộng "Hơn nữa, không phải là còn có" Huyết Phệ "Sao? Cậu an tâm đi" .



Nơi xa, chết tiệt, xem ra kế hoạch phải trì hoãn một thời gian ngắn rồi, hừ, Băng Thần, coi như số cô gặp may, chờ cô trở lại tôi sẽ cho cô biết tay!

<< 1 2 3 4 5 ... 15 >>

Ads - Nhà tài trợ :

Truyện Hay Cùng Chuyện Mục

Tiểu Thuyết Con Bé Tôi Yêu 2013-10-08 / 02:19:43
Đọc truyện Thống kê truy cập
Trang chủ: U-ON

Hôm nay: 125 lượt
Tổng cộng: 295856
Game Android Crack